Mười năm một bóng đợi chờ

Chương 1: Bóng lưng quen thuộc.


___

Chiếc xe BMW sang trọng nổi bật trên đường làng X, mượt mà lướt đi như gió thổi. Nhìn qua cửa xe đậm một màu đen trong suốt, gương mặt cô bé thoáng nét mệt mỏi sau chuyến đi dài. Con ngươi màu lục xinh đẹp, sâu lắng như màu xanh của thảo nguyên yên bình bị che lấp bởi hàng mi dài và cong vút khẽ rung động. Bờ môi đỏ nhè nhẹ chúm chím hơi mím lại, cô bé dán sát vào cửa, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài như lần đầu tiên được nhìn thấy. Nhìn đám trẻ đang tròn mắt hướng về chiếc xe sang trọng như soi mói, đáy mắt cô thoáng qua một tia kì lạ, sợ hãi. Một số hồi ức không vui hiện lên trong đầu một cách đứt quãng, chập chờn như cuốn băng phim bị hoen ổ. Một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng.

Cô cụp mắt, trong không gian yên ắng vang lên giọng nói non nớt nhưng đầy lạnh lùng:

- "Bác Tô, cháu muốn xuống xe."

- "Nhưng đoạn đường phía trước còn dài mà, tiểu thư?"_ Bác Tô ngạc nhiên nói.

- "Không khí trong xe rất khó chịu. Cháu không thích."

- "Vâng! Nhưng nếu tiểu thư thấy mệt quá thì hãy bảo tôi. Ông chủ sẽ không vui đâu ạ."

- "Cháu biết rồi."

Chiếc xe dừng lại ở cổng làng. Cô bé bước xuống giữa hai hàng vệ sĩ đứng nghiêm trang cúi chào. Cô nhíu mày, khoát tay ra hiệu cho vệ sĩ lùi lại. Bàn tay trắng nhỏ mịn màng kéo vali nhỏ ra khỏi xe, chậm rãi bước đi trên đường làng. Mái tóc vàng kim dài óng ả được buông ra tùy ý, một vài sợi ngắn khẽ rủ xuống vành tai nhỏ nhắn được cô vuốt lại trong vô thức.

Đường làng X được bao quanh bởi cánh đồng xanh ngát mùi hương lúa ngọt. Sự xuất hiện của một cô bé với đôi mắt màu lục và mái tóc vàng hấp dẫn được không ít sự chú ý và các ánh nhìn chỉ trỏ. Cô lặng lẽ men theo đường chính, đến một ngã rẽ mới dừng lại. Cô xoay đầu, thuận tiện tiến lại gần một người phụ nữ đang thu lại chỗ cá trên bạt phơi khô vào nhà, đoạn cất tiếng hỏi:

- "Phu nhân?"

Người phụ nữ như không để ý, vẫn chăm chú kéo bạt.

- "Thưa phu nhân?!"_Cô gọi to hơn.

- "A... Ai vậy?"

Lúc này, người phụ nữ mới ngạc nhiên quay đầu lại. Cô bé thoáng ngượng ngùng. Có lẽ vì quen sống ở thành phố nên cô từ nhỏ đã thích nghi với cách gọi này. Cô mỉm cười nhẹ nhàng:

- "À...Ý cháu là, thưa cô!"

Người phụ nữ cũng cười nhẹ:

- "Cháu bé là người thành phố sao? Có chuyện gì vậy?"

- "Dạ. Cho hỏi, cô có biết nhà số 1XX ở đâu không ạ?"

Người phụ nữ thoáng trầm ngâm_"Nhà số 1XX? Cháu muốn đến đó à?"

- "Dạ. Đó là nhà người quen cháu ạ."

- "Vừa hay, chủ nhà bên đó hôm trước mới đặt hoa từ chỗ cô, hôm nay cũng được rồi."_Bà mỉm cười_"Để cô nói con trai cô dẫn cháu đi nhé!"

Gương mặt cô bé thoáng qua nét do dự. Cô cất giọng từ chối:

- "Không cần đâu ạ. Cô chỉ đường cho cháu là được rồi."

Người phụ nữ nhìn lại từ trên xuống dưới cô bé thoạt nhìn như búp bê lai tây xinh xắn trước mặt, chậm rãi thở dài:

- "Cháu xem, cháu là người thành phố, lại là tiểu thư con nhà quyền quý. Ngôi làng này có không ít kẻ xấu, trên đường đi ngộ nhỡ xảy ra chuyện không may..."_Nói đến đây, bà dừng lại_"Con trai bác thuận tiện trên đường đưa hoa tới dẫn cháu đi cùng, chẳng phải quá tốt rồi sao?"

- "Nhưng mà cháu..."

- "Tiểu Kiệt! Con chuẩn bị hoa xong chưa?"

Cô bé còn chưa kịp nói hết câu, người phụ nữ đã hướng về phía trong nhà gọi vọng ra. Sau nhà vang lên tiếng lạch cạch của giày đinh, một giọng nói trầm ấm vang lên:

- "Con đến đây!"

Từ bậc thềm, có thể thấy một chiếc xe đạp màu nâu đã sờn, trông như nhiều năm chưa được sơn mới lại. Trên giỏ xe còn có một bó hoa diên vĩ xen lẫn bài bông lưu ly màu hồng nhẹ, cánh hoa vương mài hạt sương sớm, thoạt nhìn rất tươi mát.

Thiếu niên mặc sơ mi đầy bụi, kết hợp với quần bò rách đầu gối tạo cảm giác rất năng động. Anh cầm trên tay một tờ giấy nhỏ, trên khuôn mặt lấm thấm mồ hôi. Cô bé ngước nhìn người trước mặt mới phát hiện anh cao hơn mình những một cái đầu, đôi mắt màu hổ phách hút hồn, mái đen hơi rối vì gió. Người thiếu niên tầm mười sáu tuổi, gương mặt vẫn còn vương nét ngây thơ nhưng làn da màu đồng rám nắng làm người ta cảm thấy đầy sức sống tuổi trẻ. Anh đứng dưới màu nắng vàng ngày hè, hai mắt hơi híp lại, cười đầy xán lạn...

...

***

Mười năm sau.

Ngã tư đường XY bao giờ cũng đông người qua lại nhất. Không tính dưới đường, trên vỉa hè, hàng quán khắp nơi nhưng rất có trật tự. Thành phố L nơi đây là trung tâm cả nước, hằng năm mang lại lợi nhuận kinh tế cao không đếm xuể. Đương nhiên, đã là một thành phố lớn sẽ không tránh khỏi các loại tội phạm.

Bước chân cô gái trên đường có vẻ gấp. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen ôm sát đôi chân dài thon thả làm nổi bật đường cong quyến rũ của phụ nữ trong tuổi đẹp nhất. Mái tóc dài ngang lưng được xõa xuống tùy ý, đuôi tóc vàng óng ả nhưng phần chân tóc lại mang màu đen của phương đông đầy cá tính. Đôi mắt màu lục to tròn được che lấp bởi hàng mi dày, sống mũi cao thẳng mang đậm nét phương Tây. Không khó để nhận ra, người phụ nữ đang hấp dẫn ánh nhìn của mọi người xung quanh này chính là con lai.

Bỗng nhiên, một luồng gió lướt qua cô rồi một tiếng hét vọng ra từ đằng sau:

- "Á! Cướp! Cướp!"

Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Như hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô lập tức đuổi bóng đen vừa lướt qua, giật lại chiếc túi trên tay hắn. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, tên cướp quay sang chửi tục một tiếng, dao nhọn trong tay không biết bao giờ xuất hiện, hướng thẳng cô mà đâm tới.

Nhưng mũi dao còn chưa kịp chạm vào người cô thì tên cướp đã bị một lực mạnh mẽ vật xuống đất, hai tay bị vặn ra phía sau.

"Cạch"

Tiếng còng tay khóa lại lạnh lẽo vang lên. Lúc này, mọi người cũng đuổi đến kịp. Cô gái một tay ghì lưng tên cướp, một tay đem túi trả lại cho người phụ nữ. Cô ta ríu rít cảm ơn. Cô chỉ mỉm cười, nhếch mép:

- "Bắt tội phạm là công việc của cảnh sát chúng tôi!"

...

Cục cảnh sát nhân dân thành phố L hôm nay vẫn đông đúc như mọi ngày. Cô bước vào cửa, thuận tay ném tên cướp cho một cảnh sát ngồi ở góc phòng, nói:

- "Cảnh sát Lí, tên "khách quen" này đã uống trà ở đây hơn năm lần rồi đó. Các anh không thể lo vụ này tốt hơn được à?"
- "Xin lỗi, xin lỗi"_Cảnh sát Lí cười trừ_"Băng Tâm muội muội uy vũ, cảnh sát yêu nước thương dân đến ngày nghỉ cũng hết lòng vì công việc, xứng đáng được thưởng!"

Cô lườm hắn một cái.

Cô là Lạc Băng Tâm, con gái của chủ tịch tập đoàn Lạc thị, sinh viên xuất sắc của Đại học An Ninh Quốc gia với thành tích chưa ai có thể phá kỉ lục. Hiện giờ, cô là một cảnh sát viên thực thụ, công tác tại Cục Cảnh sát Nhân Dân thành phố L phồn hoa này. Cha cô, tức chủ tịch Lạc Bằng có một người con trai nữa tên Lạc Minh Viễn, thông minh, tài trí, rất nhiều quỷ kế, cũng là người thừa kế duy nhất của Lạc gia. Vì vậy, thứ trách nhiệm mang tên "gia tộc" này cô có thể trực tiếp bỏ qua, bỏ qua làm một tiểu thư nhàn nhã sống trong nhung lụa để làm cái nghề nguy hiểm, chẳng biết ngày mai sống chết ra sao này.

Lạc Băng Tâm tạm biệt cảnh sát Lí, đẩy cửa bước ra khỏi trụ sở đầy hơi máy lạnh của Cục cảnh sát. Một dòng khí nóng mang theo bụi đường phả vào người, cô bất giác đưa tay lên che tia nắng buổi trưa chiếu rọi lên mặt.

Cô đứng trên đường định tìm taxi về nhà. Trời nắng như vậy, đi bộ về nhà chỉ có nước nằm viện.

Bỗng nhiên, bên cạnh cô khoảng vài mét có một đoàn người từ cửa chính bước ra. Không khó để nhận ra trong đoàn người kia có đến hơn nửa là vệ sĩ, còn những người được vây trong mặc tây trang chỉnh tề, trên môi còn vương những nụ cười giả tạo. Nhưng trong đám người ấy, có một người đàn ông nổi bật hơn cả. Hắn cao chừng hơn mét tám, cả thân hình tôn lên khí chất bất phàm, cao ngạo lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy áp lực. Chính cô cũng không khỏi lạnh cả sống lưng.
Thật khâm phục những người có thể nặn ra nụ cười giả tạo đó khi đứng đối diện khí chất như thế-Cô thầm nghĩ.
Người đàn ông bước vào chiếc xe Quiantu K50 mẫu mới nhất, từ hướng của Lạc Băng Tâm chỉ có thể nhìn thấy mái tóc vuốt keo gọn gàng và bóng lưng vững chãi, thẳng tắp của người đàn ông ấy.

Cô hít một hơi thật sâu, tim như bị ai bóp nghẹt. Đôi chân như bị một lực mạnh mẽ vô hình dán xuống đất, không thể cử động. Chỉ thấy khung cảnh trước mắt bỗng tối dần, từng dòng kí ức như mưa rào mùa hạ ùa về trong trí nhớ...

...

Mười năm trước.

- "Này nhóc! Nhóc là con ai vậy? Tóc vàng mắt xanh, nhìn dị quá!"

Thiếu niên nói giọng đầy soi mói. Người phụ nữ đứng bên cạnh lập tức cốc vào đầu anh một cái:

- "Cái thằng này! Sao lại nói con gái nhà người ta như thế hả? Xin lỗi mau!"

- "Tại sao?!" _Thiếu niên ôm đầu giọng đầy bất mãn.

- "Không sao chăng gì cả. Bao nhiểu tuổi rồi mà còn nói thế hả? Mau xin lỗi đi!" Con dẫn cô bé đến biệt thự 1XX ngay cho mẹ!"

- "Tại sao?!"

Người phụ nữ nghe thằng con trai cứng đầu thế, giơ tay định cốc thêm một cái nữa. Thấy vậy, Lạc Băng Tâm lên tiếng ngăn cản:

- "A, cô à! Cháu không sao đâu ạ!"

- "Sao thế được? Thế là cô chiều nó quá à?_Người phụ nữ hiền lành nổi giận đúng thật đáng sợ. Nhưng mà vẫn nói giúp cho người thiếu niên_"Thằng này ăn nói như thế cháu đừng để bụng nhé! Cô nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận."
- "Dạ vâng, dù sao thì thấy cháu như thế này anh ấy lạ cũng phải thôi ạ."

Người phụ nữ thấy cô như thế cũng không nói gì thêm nữa, nhưng vẫn quay sang nhấn trán cậu con trai.

- "Con đấy nhá! Đấy là người ta bỏ qua cho đấy. Ra đường mà cứ ăn nói tùy tiện như thế thì làm sao hả?"

- "Vâng."_Cậu thanh niên nói rồi quay sang Lạc Băng Tâm nói_"Xin lỗi...vì đã nói cô như thế."

- "Không sao!"_Lạc Băng Tâm cười, thầm nghĩ anh ta nghe lời mẹ đấy. Trong lòng cũng không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ tình cảm của hai mẹ con họ vì cô chưa bao giờ được gần gũi với mẹ như thế...

- "Được rồi, được rồi. Tiểu Kiệt, con mau đưa con bé đến biệt thự 1XX."_Người phụ nữ thấy thằng con trai chịu xin lỗi tâm trạng thoải mái hơn, cười nói.

- "Tại sao ạ? Con đã xin lỗi rồi cơ mà."_Cậu con trai lại quay sang hỏi mẹ câu hỏi ấy.

- "Không muốn? Vậy thì con đi đưa hoa đến biệt thự 1XX đi!"

- "Mẹ..."

Vô cùng tức giận nhưng La Kiệt vẫn thỏa hiệp, ra đằng sau lấy xe đạp dắt về phía LẠc Băng Tâm.

- "Trèo lên!"

Lạc Băng Tâm nhíu đôi mày thanh tú, bàn tay thon dài, trắng muốt chỉ vào chiếc vali:

- "Còn nó thì sao?"

- "Thế này, được chưa?"_Thiếu niên đeo chiếc vali lên trước ngực. Vì vali của Lạc Băng Tâm là loại có quai nên không khó để đeo lắm.

Lạc Băng Tâm nhìn vẻ mặt "mình-đúng-là-thiên-tài" của thiếu niên, lời cảm ơn vừa định nói liền lập tức nuốt xuống. Cô kéo váy, dịu dàng ngồi lên yên sau chiếc xe đạp.

- "Bám chặt vào!"_Thiếu niên hét lớn.

Lạc Băng Tâm còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe đạp đã lao về phía trước nhanh như tên bắn. Con đường làng đã toàn sỏi đá không êm ái gì mà còn kết hợp với cách lái như không cần mạng sống của La Kiệt này thì quả thật...ĐÁNG SỢ. Cô vội túm lấy góc áo thiếu niên từ đằng sau, răng cắn chặt vào môi để ngăn mình không hét lên. Kì thực, cô đúng là bị một màn này dọa sợ.

Người thiếu niên nhìn thấy khuôn mặt cô lộ rõ nét ấm ức thì cười rộ lên suốt một quãng đường. Lạc Băng Tâm đỏ mặt, nhưng bàn tay vẫn túm chặt lưng áo.

Đường đến biệt thự 1XX đi qua một cánh đồng hoa diên vĩ màu tím. Đến đây, thiếu niên cũng đạp xe chậm lại, an toàn hơn. Có thể nhìn thấy từng tầng từng lớp hoa diên vĩ dệt thành một tấm vải tím mượt mà, phập phồng uốn lượn từng nhịp theo gió thổi.

- "Đẹp quá!"_Lạc Băng Tâm vô thức thốt lên.

- "Nhóc có mắt nhìn đấy!"_Thiếu niên nói_"Người dân làng này có truyền thống trồng hoa diên vĩ từ mấy trăm năm nay, đất trồng hoa còn nhiều hơn đất trồng lúa."

- "Bó hoa kia cũng hái từ nơi này sao?"_Lạc Băng Tâm ngẩng đầu hỏi.

Thiêu niên cười:

- "Không. Bó hoa này là hái từ cánh đồng phía nam. Nhóc xem, vẫn còn sương sớm đọng trên cánh hoa này!"

- "Ồ..."

Lạc Băng Tâm yên lặng ngắm hoa. Lúc này, thiếu niên cũng không đạp nhanh như trước nữa. Cô buông tay khỏi góc áo anh, lúc này mới nhìn thấy bóng lưng anh rất đẹp. Áo sơ mi trắng vương bụi bẩn do làm việc, lưng áo thấm ướt mồ hôi cả một mảng lớn, cử động theo từng nhịp thở. Bờ vai anh rất rộng, đủ để che cho cô ngồi sau không bị nắng chiếu đến. Lạc Băng Tâm yên lặng, đặt tay lên tim mình, cô liền nghe thấy tiếng đập thình thịch...thình thịch... Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vài vệt hồng.

Ánh nắng vàng nhẹ nhàng trải dọc theo con đường, chiếu xuống chiếc xe đạp đang lướt đi mượt mà như đang hòa vào với gió. Chiếc bóng cao lớn của anh và bóng dáng nhỏ nhắn của Lạc Băng Tâm chồng lên nhau, kéo dài xuống cả một vùng...

Đăng bởi: